Thêm yêu
(Mừng Dân ca ví, giặm Nghệ -Tĩnh được UNESCO
công nhận Di sản Văn hóa phi vật thể nhân loại)
Trở về chốn cũ quê xưa
Để nghe tiếng hát đò đưa ngọt ngào
Lũy tre xanh, gió rì rào
Cây đa, bến nước dạt dào tình thơ
Sông Lam dâu trải đôi bờ
Vẳng câu ví giặm như chờ đợi ai
Tiếng chim đánh thức ban mai
Câu ca phường vải mẹ cài guồng tơ
Trăng lên khi tỏ khi mờ
Giận thương ai hát mà ngơ ngẩn lòng
Xa rồi, ngày đợi đêm mong
Được nghe câu ví trên sông... Hỡi người
Dẫu nghèo vẫn sống thảnh thơi
Nhút chua, cà mặn lòng người nghĩa nhân
Ta về thôi! Dẫu xa gần
Quê mình xứ Nghệ, lộc Xuân cùng về!
Lê Ba
Ví giặm bỏ bùa
Sông Lam ơi sông Lam
Sông chảy vào ngàn năm
Sóng đôi bờ ngân nga ví giặm
Thao thiết tay chèo đến miền sâu thẳm
Lại bồng bềnh mây bay
Thì thầm ơi thì thầm ơi
Anh gói câu đò đưa nhuộm ướt trăng vàng
Bắc cầu ví giặm anh sang
Bỏ bùa bên ni rồi bỏ bùa bên nớ
Ơi đất Nghệ quê mình
Giận thì cứ giận mà thương lại càng thương
Lúa mang đòng câu ví lúa lên hương
Nón em chao nghiêng
Nghiêng trời nắng lửa
Hạt mồ hôi hạt lúa
Nên biển vàng em ơi
Câu giặm vè ru nôi
Rằng công thầy nghĩa mẹ
Gánh mưa nguồn chớp bể
Đi qua mùa bão giông
Ví giặm hồn người ví giặm hồn sông
Ví giặm bỏ bùa, ôi ví giặm!
Phan Thế Phiệt
Về một câu Dân ca
(Để nhớ Thầy Hoàng Tiến Tựu)
"Giữa đường gặp cánh hoa rơi,
Hai tay nâng lấy, cũ người mới ta!"
Giá mình cũng một lần qua,
Chắc chi đã gặp cánh hoa giữa đời.
Giá mình gặp một lần rồi,
Chắc chi nghĩ được cũ người mới ta.
Giá mình cúi nhặt cánh hoa,
Chắc chi thật bụng như cha ông mình...?
Nguyễn Văn Hùng
Hồn hậu
Câu hát dân ca từ đất
Từ buồn vui và nước mắt
Đằm trong nỗi nhớ niềm thương
Chát đắng vị mồ hôi
Gừng cay, muối mặn
Bật ra câu ví giặm
Theo con đò dọc, đò ngang
Dập dìu sông nước mênh mang
Trắng phau cánh cò bay lả
Cánh đồng quê yên ả
Lâng lâng trời chiều
Bãi mía, nương dâu
Tiếng nhai trầu
Lách cách thoi chuyền khung cửi
Kẽo kẹt võng đưa tiếng ru vời vợi
Chắp thêm khúc hát ân tình
Cây đa, giếng nước, sân đình
Vị mặn nhút, cà, tương muối
Sóng sánh bát chè xanh nóng hổi
Khúc hát giao duyên níu giữ ngàn lần
Dệt bức tranh quê mình hồn hậu…
Võ Ngọc Phan
Ví giặm quê mình
(Kính tặng Trung tâm Bảo tồn
và Phát huy Di sản Dân ca xứ Nghệ)
Nhặt câu ví giặm trên sông
Rồi về, như thể bềnh bồng lời ru
Nhặt trong giông gió sương mù
Cấy ươm một dải mùa Thu nắng vàng
Nhặt từ mảnh đất Hồng Lam
Giận thương lúa trổ nước khan đất cằn
Nhặt về từ thuở xa xăm
Ông bà, cha mẹ nhọc nhằn bàn tay
Nhặt từ cỏ gió heo may
Áo tơi, mấn đụp, gạo xay, cối nhờ
Nhặt từ chợ tỉnh chợ mơ
Gánh hàng mẹ bán lờ mờ giọng rao
Đòn tre kĩu kịt bờ ao
Ruổi rong tận rú tận rào miếng ăn
Cả khi lũ quét mưa giăng
Gừng cay, muối mặn mần răng giữ mình
Khổ đau chẳng lụi niềm tin
Vùi trong khuya sớm mà tìm ước mơ…
Sân đình, rơm rạ, trăng, thơ
Dân ca ví giặm duyên tơ tâm tình.
Nguyễn Đăng Việt