(Baonghean.vn) - Tôi trở thành “single mom” (người mẹ đơn thân) ở tuổi 24. Không ít lần tôi nghĩ rằng, mình sẽ không đứng dậy nổi sau bao nhiêu đau khổ. Nhưng nhìn con trai bé bỏng của tôi lớn lên từng ngày, những đau khổ ấy dần bị vùi lấp đi, tan biến theo cùng với thời gian...
Trong từ điển cuộc sống của mình, tôi chưa bao giờ hình dung đến 3 từ “mẹ đơn thân”. Bởi tôi có một tình yêu tuyệt đẹp kéo dài 6 năm với người bạn trai cùng xã. Kết quả của tình yêu ấy là một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, gia đình, họ hàng và bạn bè vui mừng chúc tụng. Hạnh phúc nhân lên gấp bội khi chúng tôi cho ra đời một cậu con trai kháu khỉnh.
Chồng tôi là một người đàn ông sống nội tâm. Anh thương tôi rất nhiều nhưng chẳng bao giờ thể hiện trước mặt. Khi con trai chúng tôi chào đời càng khiến anh chăm sóc, lo toan cho tôi nhiều hơn. Tôi sống hạnh phúc cùng chồng và con trai. Tôi từng nghĩ, hạnh phúc của một người đàn bà chỉ cần có thế là đủ: chồng thương yêu, chiều chuộng; con ngoan ngoãn, khỏe mạnh.
Khi con trai tròn 1 tuổi cũng là lúc sóng gió bắt đầu len lỏi rồi ập đến ngôi nhà nhỏ hạnh phúc của tôi. Tôi sinh xong nên ở nhà chăm con. Công việc kinh doanh tạm thời ngừng lại. Cùng thời điểm ấy, tôi nghe hàng xóm bàn tán xôn xao việc chồng mình đang có tình nhân bên ngoài.
Lúc đầu, tôi không tin những lời nói gần nói xa ấy. Nhưng tôi vẫn không thể không để ý đến hành động, thái độ của chồng. Dần dần, tôi nhận ra ở người đàn ông vẫn đầu ấp tay kề ấy có nhiều biểu hiện rất khác lạ. Anh ta bắt đầu thường xuyên về khuya và thỉnh thoảng qua đêm bên ngoài. Tôi có hỏi, chồng tôi chỉ trả lời qua loa rằng có công việc.
Những lúc ở nhà, anh ta cứ giữ khư khư điện thoại trong tay và suốt ngày nhắn tin chát chít đủ thứ. Tôi vì bận chăm con nên cũng không có thời gian để thăm dò chồng. Một lần tình cờ, tôi phát hiện tin nhắn chồng gửi cho một số điện thoại lạ nào đó với những lời vô cùng ngọt ngào, như hai người đang yêu thường nhắn tin cho nhau. Tôi vô cùng hoang mang, mọi thứ trước mắt bỗng như quay cuồng.
Sau khi trấn tĩnh lại, tôi đã hỏi thẳng chồng về những tin nhắn ấy. Lúc đầu, anh ta từ chối thẳng thừng, lấy lý do này nọ. Dù bán tin bán nghi, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh, im lặng và xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Một thời gian ngắn sau đó, không hiểu sao, chính chồng tôi đã công khai mối quan hệ vụng trộm ấy ngay trước mắt tôi và bàn dân thiên hạ. Quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu rạn nứt nhiều hơn. Cãi cọ là chuyện thường xuyên xảy ra. Không ít lần tôi bị chồng hành hạ về cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi đau khổ vô cùng khi bị phản bội, nhưng tôi đau đớn gấp bội khi nhìn thấy đứa con trai bé nhỏ của mình phải chứng kiến những cảnh tệ hại ấy.
Tinh thần sa sút, tôi ốm lên ốm xuống. Đêm nào cũng vậy, mắt cứ mở thao láo cho đến tận sáng hôm sau. Tôi xót thương phận mình, và càng thấy thương con trai biết nhường nào. Bố mẹ chồng biết chuyện thương tôi vô cùng. Ông bà chăm sóc tôi như con gái ruột của chính họ. Tôi ốm liên tục. Tôi ra sức níu kéo chồng quay về bên mẹ con tôi. Nhẹ nhàng có, tình cảm có, rồi cả van xin tôi cũng đã hạ mình. Nhưng chồng tôi không hề có ý định thay đổi hay quay về với tổ ấm gia đình. Ngược lại, nếu xảy ra xô xát cãi cọ giữa hai vợ chồng, chồng tôi một mực đứng ra bảo vệ người tình như chính người đàn bà đó mới chính là vợ của mình vậy.
Tôi đau xót tột cùng khi cứ nghĩ đến cảnh chồng mình bên cạnh một người đàn bà khác. Chúng tôi cứ giằng co như thế suốt hơn 1 năm trời. Thời gian ấy, tôi như thể xác không hồn. Cuộc sống bỗng chốc trở thành một cực hình đối với tôi.
Chồng tôi đòi ly hôn. Lúc này đây, tôi mới thật sự thấy bế tắc. Nếu ly hôn, con trai tôi sẽ trở thành một đứa trẻ không cha. Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống này, cả tôi, chồng tôi và nhất là với con trai tôi nữa, sẽ không ai có được hạnh phúc. Có lẽ số phận đã an bàn, tôi nghĩ thế và đau đớn quyết định để chồng ra đi với người đàn bà kia...
Tôi và con trai bắt đầu cuộc sống mới, cuộc sống không còn hình bóng người đàn ông bội bạc ấy.
Hơn 1 năm đã trôi qua, tôi bắt đầu buôn bán trở lại. Con trai tôi ngày càng lớn. Cu cậu đã biết đi, biết nói, hiểu những lời tâm sự của mẹ và cũng biết an ủi khi mẹ buồn. Tôi lao vào công việc và dành hết tình yêu thương cho khúc ruột của mình.
Vốn nhanh nhạy, hoạt bát nên việc kinh doanh của tôi khá êm xuôi. Con trai tôi tròn 2 tuổi và đã đi học mầm non. Ngoài những giờ lo toan cho công việc hay khi con đến trường, thời gian còn lại hai mẹ con tôi cứ thế bên nhau, chăm sóc cho nhau từng li từng tí.
Nhìn con trai bé nhỏ của mình lớn lên từng ngày, tôi vừa thương vừa tủi. Cùng tuổi với con, ai cũng có bố, có mẹ đưa đi chơi, đi đây đó. Nhưng con trai của tôi lại thiếu đi tình yêu thương của người bố. Đi đâu cũng chỉ có 2 mẹ con lủi thủi. Cũng có lúc nó hỏi: “Bố đi đâu hả mẹ?”, tôi gạt nước mắt nói dối con rằng: “Bố đang đi công tác con à!” Những lúc như thế, tôi lại chợt xót xa vô cùng.
Tủi nhất là khi tôi hay con trai bị ốm. Ông bà nội ngoại cũng có lúc bận, lúc mệt, nên hai mẹ con cứ thế chăm nom lẫn nhau. Cùng nhau bắt xe buýt xuống thành phố khám bệnh. Cùng chăm sóc lẫn nhau khi ở nội trú bệnh viện. 2 tuổi, nhưng con trai tôi dường như lớn trước tuổi và hiểu chuyện hơn bạn cùng lứa. Mẹ ốm thì cậu nhóc tự biết chơi ngoan cùng với ông bà. Thấy mẹ khóc, mẹ buồn liền chạy đến bên an ủi: “Mẹ đừng khóc nha, mẹ không được khóc, con thương mẹ!” rồi ôm tôi vào lòng.
Cuộc sống của tôi và con trai cứ như thế trôi đi từ ngày này qua tháng khác. Một mình tôi đảm đương vai trò của mẹ lẫn cha: công việc, nhà cửa, và đặc biệt việc chăm sóc, nuôi dạy con trai vẫn đặt lên trên hết. Luôn có những khó khăn trong cuộc sống của hai mẹ con về cả vật chất lẫn tinh thần. Nhưng nhìn con trai vui vẻ, ngoan hiền từng ngày khôn lớn đã cho tôi sức mạnh mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì trên đời.
Tôi yêu con trai của mình vô cùng! Và dù có là người mẹ đơn thân, dù sẽ còn biết bao nhiêu sóng gió phía trước, nhưng tôi vẫn luôn tin rằng, tình yêu thương của tôi và con trai dành cho nhau sẽ là sức mạnh dìu chúng tôi đi qua những đau thương để chạm tới bến bờ hạnh phúc...
Thiên Thiên
(Ghi theo lời kể của bạn H.T.V, huyện Đô Lương)