(Baonghean)Trở về từ Trung Quốc, ngược xe khách lên Quế Phong được vài hôm, nói lời tạ lỗi cùng bố mẹ rồi lại xuống Vinh làm nhân chứng cho một phiên tòa mà cô chính là nạn nhân của một vụ buôn bán người cách đây 3 năm. Lời khai cũng là ký ức đớn đau khiến cho phiên tranh tụng đẫm nước mắt…
Mới 19 tuổi nhưng trông Lữ Thị Q. già dặn hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa. Cái vẻ chân chất, mộc mạc của cô sơn nữ đã không còn mà thay vào đó là sự sành điệu từng trải. Điều đọng lại để nhận ra là âm hưởng giọng nói vẫn phảng phất cái thật thà, chất phác của núi rừng. 19 tuổi, Q. đã phải trải qua 3 năm lăn lóc chốn giang hồ phục vụ khách làng chơi… Tất cả cũng chỉ vì cái tội ham chơi, đua đòi…
Lam lũ mưu sinh bằng nương rẫy, sinh được cô con gái xinh xắn, bố mẹ của Q. không muốn cô suốt đời cõng trên lưng chiếc gùi để “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” kiếm ăn nên thắt lưng buộc bụng, chắt chiu dành dụm cho cô ra phố thị trọ học. 15 tuổi, rời bản Huồi Can xã Nậm Nhoóng (Quế Phong) ra Thị trấn Kim Sơn, cô thôn nữ ngỡ ngàng khi nhìn thấy sắc màu của những tà áo thướt tha của những cô gái thị trấn. Q. cũng muốn có tiền để mua sắm cho mình những bộ quần áo đẹp, cô không còn hứng thú đèn sách mà luôn mơ tưởng đến cuộc sống nhung lụa. Bản tính ăn chơi, đua đòi của Q đã lọt vào mắt của Cụt Thị Lan - một nạn nhân của vụ buôn người vừa trở về từ Trung Quốc. Lan bị lừa bán sang xứ người làm gái trong một “động quỷ”. Sống trong tăm tối, nghe lời dụ ngọt, nếu tìm được con gái sang bán sẽ có nhiều tiền nên Lan đã trở về. Q nghe lời ngon ngọt của Lan “đi Trung Quốc làm việc, vừa nhàn hạ lại lương cao”, ngoan ngoãn theo Cụt Thị Lan vượt biên sang “vùng đất hứa”. Giấc mơ đổi đời chưa kịp nhen nhóm, cuộc đời Q. rẽ sang hướng khác, tăm tối, ô nhục…
“Sau một ngày đêm đi ô tô, chị Lan tổ chức cho em vượt sông qua biên giới. Đến địa phận Trung Quốc, chị ấy dẫn em tới một nơi có khá đông các cô gái, trong đó có khoảng 7-8 cô là người Việt Nam. Tại đây, chị Lan cùng bà chủ tên Ngọc bắt em phải “tiếp” khách”. Lúc đó, Q. vừa đủ 15 tuổi.
Được ăn uống đầy đủ nhưng Q. và những cô gái cùng cảnh ngộ chỉ được ngủ một ngày 3-4 giờ đồng hồ. Thời gian còn lại phải phục vụ khách để kiếm tiền trả công nuôi ăn của bà chủ chứa. Mỗi ngày, Q. phải phục vụ 40-50 lượt khách. Toàn bộ số tiền bán thân, Q. không được giữ đồng nào. Thể xác rã rời, kiệt quệ nhưng nếu không làm khách vừa lòng thì sẽ phải nhận những trận đòn không ghê tay từ những ông khách khát gái hoặc từ đám ma cô của bà chủ chứa. “Có những lần mệt quá không thể đi khách hoặc phục vụ khách không tốt, em bị đánh đến bầm dập, có khi phải đi bệnh viện điều trị. Vào viện cũng luôn có 2 ma cô theo sát nên đừng hòng tính chuyện bỏ trốn”, Q. cay đắng kể.
Sau thời gian ở “động”, Q. học bập bõm được một ít tiếng Trung Quốc, dù biết cơ hội trốn thoát để trở về nhà là rất mong manh, nhưng Q. luôn âm thầm chuẩn bị. Luôn tỏ ra là một cô gái ngoan ngoãn để lấy lòng khách, thế Q. may mắn được một số khách thương tình “boa” thêm cho ít tiền. Số tiền ít ỏi đó, Q. giấu kỹ dưới liếp giường và chờ đợi thời cơ thoát khỏi động quỷ.
Một ngày vắng khách, Q. được nghỉ ngơi nhiều hơn, thấy đây là cơ hội có một không hai để trốn chạy nên Q. lận số tiền tích góp được trong người, rồi nhắm mắt làm liều nhảy từ tầng 2 xuống đất. “Trong đầu lúc đó chỉ nghĩ, ở lại cũng chết, mà trốn đi cũng chết nên cứ phải liều một phen. Rơi xuống đất, 2 chân em đau buốt nhưng cũng cố đứng dậy, lao vào một chiếc taxi và giục người ta chạy. May mắn thay, gặp người tài xế tốt bụng tăng hết ga nên em đã thoát. Chạy hết quãng đường bằng số tiền trong túi, người ta cho em xuống một chỗ gần bìa rừng. Xung quanh chỉ có núi non, không thạo tiếng, không người thân thích, em nghĩ mình chắc khó thoát được, trước sau gì cũng bị đám tay chân bà chủ đuổi kịp. Như thế chỉ có nước chết thôi”, Q. kể.
Nhưng, dù có chết cũng không thể nào trở về chốn địa ngục đó nên Q dồn hết quyết tâm và sức lực để chạy theo con đường mòn ven rừng. Bỗng nhiên có tiếng ô tô phanh gấp trước mặt. Như người chết đuối vớ được cọc, cố dùng hết vốn liếng tiếng Hoa có được trong 3 năm làm gái bán dâm để trình bày với chủ xe. Ban đầu, chủ xe không tin nhưng nhìn bộ dạng thất thểu, tuyệt vọng của cô, ông miễn cưỡng cho Q. lên xe. Sau khi nghe câu chuyện của Q., người đàn ông tốt bụng nọ đã nhận cô làm giúp việc cho gia đình ông. Tết năm 2012, chính ông chủ đã đưa cô về Nghệ An để thăm gia đình.
Sau khi về nước, Lữ Thị Q. đã viết đơn tố cáo Cụt Thị Lan lên cơ quan công an. Thời điểm này, Cụt Thị Lan đã bị công an Trung Quốc bắt giữ và trục xuất về nước vì tội hành nghề mại dâm.
Tại phiên tòa xét xử kẻ đã bán cô sang xứ người, phẫn uất Q. đứng lên tố cáo hành vi vô lương tâm, cô rành rọt kể lại hành trình 3 năm khốn khổ ở Trung Quốc cho đến ngày may mắn chạy thoát…
Ngày 20/7/2012, Tòa án nhân dân tỉnh Nghệ An đã tuyên phạt Cụt Thị Lan 7 năm tù giam về tội mua bán người.
“Ngày mai em lại sang Trung Quốc tiếp tục giúp việc để trả nghĩa ân nhân. Nếu không sang đó thì ở quê em cũng không sống nổi. Quá khứ nhơ nhuốc cùng với không có bằng cấp, trình độ, em không thể tìm được một công việc tử tế ở quê nhà. Thỉnh thoảng được về quê thăm cha mẹ như vậy cũng đủ với một cô gái lầm lỡ như em rồi” - Q. nói trong nước mắt..
Ký ức kinh hoàng của một nạn nhân trở về từ Trung Quốc
Hà Linh