Một cô gái người Mỹ đã tìm kiếm người hiến tinh trùng cho mẹ cô và sau đó phát hiện mình có tới 16 anh chị em.
Bài viết dưới đây là chia sẻ của Kacie Saxer-Taulbee, 19 tuổi, trên trang Seventeen về hành trình cô tìm hiểu về người cha sinh học của mình và phát hiện những người anh chị em có chung ADN với cô.
Khi tôi 7 tuổi, mẹ ngồi xuống bên cạnh tôi và em gái Kailyn rồi đưa cho chúng tôi một cuốn có tiêu đề The Talk. Từ tập tài liệu này, chúng tôi biết trẻ con sinh ra từ đâu và Taryn là mẹ mình, còn cha - người đã hiến tinh trùng cho mẹ - thì chúng tôi chưa bao giờ biết mặt. Sau đó, tôi còn được xem một tập tài liệu từ ngân hàng tinh trùng với các thông tin mô tả về cha - người có số hiệu là 5010 với các thông số như: Ông là giảng viên đại học, sinh ra ở New York vào năm 1969, cao khoảng 1,82m, có tóc nâu.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy gia đình mình thiếu vắng gì khi không có bố, vì vậy các thông tin này chẳng để lại cho tôi ấn tượng gì nhiều và sau đó, tôi tiếp tục chỉ quan tâm tới những trò chơi mới.
Sáu năm sau, tình yêu dành cho khoa học đánh thức sự tò mò của tôi về cha mình. Mọi thứ bắt đầu khi tôi học về các đặc điểm gene trội và gene lặn tại trường. Chúng tôi phải làm bài tập so sánh ngón tay cái của mình với của bố, mẹ xem chúng có độ cong khác nhau thế nào. Khi về nhà, tôi đã bám lấy mẹ và đặt ngón tay của mình cạnh tay bà xem sao. Ngón cái của tôi cong hẳn ra sau còn của mẹ thẳng như một mũi tên. "Liệu ngón tay của mình với của bố có giống nhau? Còn những đặc điểm gì khác mà mình thừa hưởng được từ người đàn ông bí mật ấy?", tôi tự hỏi.
Vài tháng sau, một đêm, tôi không thể ngủ được nên đã mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm thông tin về người thầy giáo ở New York sinh năm 1969, hy vọng thấy một bức ảnh của ai đó giống tôi. Nhưng chẳng có gì - tôi chẳng có đủ thông tin về cha mình. Trong một cố gắng đào bới cuối cùng, tôi quyết định tra trên Google cụm từ "Dữ liệu hiến tinh trùng" để xem liệu có thông tin nào mình có thể truy cập. Giữa các kết quả hiện ra, tôi thấy có ba từ đã thay đổi cuộc đời mình "Donor Sibling Registry" - Dữ liệu đăng ký về anh chị em từ nguồn tinh trùng hiến. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình lại có thêm anh em trai và chị em gái. Tôi vào trang web đó và gõ tên số hiệu từ ngân hàng tinh trùng của bố mình. Các thông tin tôi có được là: "Nam, chào đời tháng 4/1998", "Nữ, chào đời tháng 11/1995". Việc này thêm một lần nữa khiến tôi nhận ra sức mạnh từ sự ham tìm tòi của mình. Đó không chỉ là những ô chữ, họ là gia đình của tôi. Và có rất nhiều chứ không chỉ hai.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần khuyết thiếu và tôi từng thậm chí không biết mình có thể tìm thấy. Từng bước một, trong một quá trình kéo dài 7 tháng, tôi bắt đầu liên lạc với các anh chị em của mình thông qua hệ thống dữ liệu. Tôi vô cùng hồi hộp và háo hức khi trò chuyện với họ để tìm ra xem liệu chúng tôi có điểm gì chung. Tôi cũng nghĩ, liệu còn bao nhiêu người cùng cha với mình ở ngoài kia nữa. Tôi chỉ là một phần trong một nhóm lớn đang sống cuộc đời của mình trong khi cùng chia sẻ một nửa nguồn ADN với những người hoàn toàn xa lạ.
Chúng tôi bắt đầu gửi ảnh cho nhau và thật khó tả khi thấy những người này giống tôi nhiều thế nào. Nghe có vẻ sáo rỗng nhưng tôi cảm thấy yêu mến họ ngay lập tức. Và lần đầu tiên, tôi cảm thấy như mình thực sự có thể vẽ ngay được bức chân dung về cha trong đầu, trên cơ sở những điểm chung giữa tôi với các chị em mình: da trắng, mắt xanh, tóc sẫm màu.
Một nhóm các anh chị em chúng tôi gặp nhau trực tiếp vào năm sau đó. Tôi không thể tin là mọi người có cảm giác thân thuộc với nhau đến vậy. Chúng tôi bắt đầu gọi nhau là "những đứa con của mã số 5010". Thật thú vị khi chia sẻ những trải nghiệm về cuộc sống không có bố với những người cùng chung nguồn gene với mình. Chúng tôi kể cho nhau nghe những câu chuyện về việc nhà mình chẳng bao giờ tổ chức Ngày của cha hay những phần thủ tục hành chính cần điền nhưng luôn phải bỏ trống. Ban đầu, tôi tự bảo mình nên trò chuyện với các anh chị em ít nhất mỗi tháng một lần, nhưng như mọi gia đình khác, tôi cũng trở nên gần gũi hơn với một số người so với những người khác. Anh trai Andy đã đưa tôi đi thăm một vòng trường đại học tôi định dự tuyển vào, còn em gái Lexie thì đến dự lễ tốt nghiệp phổ thông của tôi. Chúng tôi thậm chí còn bắt đầu trao cho nhau những món quà "anh chị em bí mật" vào những ngày lễ.
Ngày nay, có 13 trong số "những đứa con của mã số 5010" liên lạc với nhau (chúng tôi thậm chí còn có riêng một nhóm Facebook) và chúng tôi biết 4 người khác nhưng chưa liên hệ. Điểm mà tất cả chúng tôi giống nhau không phải là một ngón tay cái cong hẳn về phía sau - mà đó là niềm đam mê khám phá. Chúng tôi hẳn đã được thừa hưởng điều ấy từ cha mình vì đó là đặc điểm khiến anh chị em tôi tìm đến được với nhau. Mỗi người trong chúng tôi phải mạnh dạn và đăng ký trên trang dữ liệu về tinh trùng hiến tặng thì mới được người khác tìm thấy. Tôi có lẽ sẽ không bao giờ biết được lịch sử gia đình mình trọn vẹn nhưng chúng tôi đã tạo ra được một bức khảm đa sắc từ các mảnh ghép là mỗi người và chúng tôi giúp cho cuộc sống của nhau trọn vẹn và phong phú hơn. Chúng tôi cũng mường tượng về cha và tôi mong ông sẽ hạnh phúc khi biết chúng tôi đã tìm thấy nhau.
Theo VNE