(Baonghean.vn) - 20 tuổi, chị về làm dâu nhưng không đăng ký kết hôn. Hạnh phúc ngắn ngủi nhanh chóng nhường chỗ cho những trận đòn "thừa sống, thiếu chết" của chồng, khi chị sinh được 4 đứa con gái. Bi kịch tận cùng khi chồng chị mang người đàn bà khác về sống công khai trong gia đình, đẩy 5 mẹ con chị ra đường, phải dắt díu nhau về ngoại sinh sống.
Bị đánh vì không đẻ được con trai
Chị Đ. T. A (SN 1969), trú tại làng T xã Giang Sơn Tây, huyện Đô Lương, tròn 20 tuổi, chị lập bập theo chân về làng bên làm dâu, sống với anh L. V. H (SN 1964), ở xã Giang Sơn Đông như vợ chồng mà không đăng ký kết hôn, dù được hai gia đình tổ chức cưới hỏi đàng hoàng theo phong tục địa phương.
Chị bảo, trong thời gian từ khi cưới nhau đến năm 1998, hai vợ chồng lần lượt sinh hạ được 4 người con gái. Lúc này, áp lực sinh con trai bắt đầu đè nặng, do chồng chị là độc đinh nên bắt buộc phải có con trai. Chị A được yêu cầu hoặc phải sinh con trai nối dõi, hoặc phải dọn ra khỏi nhà để chồng cưới vợ khác
.
Cũng thời gian này, do thường xuyên cờ bạc, rượu chè nên ông L.V. H- chồng chị làm ăn ngày càng đổ bể, sa cơ, bao nhiêu tài sản trong nhà đều mang đi bán hết. Đặc biệt, mỗi lần rượu vào là ông lại đánh đập vợ con thậm tệ.
Do muốn giữ gìn hạnh phúc gia đình, chị Đ. T. A phải tiếp tục sinh đẻ, với hi vọng sẽ có con trai. Nhưng khi đang mang bầu ở tháng thứ 3, trong một trận đòn thừa sống thiếu chết của chồng, chị An đã không giữ nổi cái thai. Lần ấy, chị phải đi cấp cứu tại bệnh viện.
Cuộc sống ngày càng túng quẫn hơn, mỗi ngày có hàng chục người đến đòi nợ. Khi ấy, đứa con gái út mới được 5 tuổi, chị A quyết định gửi cho em gái ở Hà Tĩnh chăm sóc, còn mình thì dứt áo, ra đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan để kiếm tiền trả nợ.
“Hôm đó là ngày 16/12 âm lịch, chuẩn bị đón tết nhưng tôi vẫn phải ra đi. Nửa đêm, chồng cầm 280.000 đồng của tôi nhờ đi mua thuốc để đưa sang nước bạn dự phòng khi ốm đau đi đâu không biết. Đến giờ xe chạy, tôi gạt nước mắt nhìn 3 đứa nhỏ dại đang ngủ rồi lên xe cho kịp ra Hà Nội làm thủ tục”, chị A nghẹn ngào kể lại.
Sang đến xứ người, do lạnh quá, ngón tay trỏ của chị trước đó bị chồng đánh đứt gân, do kỹ thuật nối lại không tốt nên bị tắc máu, sưng phù như quả trứng cút, không cầm được đồ vật. Để tiếp tục ở lại làm việc, chị đã phải âm thầm ra ngoài chữa trị, chi phí mất hơn 30 triệu đồng.
3 năm lăn lộn xứ người, một mình chị kiếm đủ tiền trả hết nợ nần, nuôi 4 đứa con ăn học, nuôi luôn ông chồng vô tích sự, mẹ chồng già yếu và bà cô chồng ở giá, không công ăn việc làm. Trở về nước, chị tiếp tục trở thành nạn nhân của bạo hành gia đình.
“Hàng trăm lần, mẹ con tôi bị ông ấy đánh đập, bóp cổ, nắm tóc đập vào tường... khiến các con không dám về nhà mỗi khi thấy mặt bố.
Với bản thân tôi, đến nay cũng không thể nhớ nổi, mình đã bị bao nhiêu trận đòn roi mà nếu không có sự can thiệp kịp thời của bà con lối xóm, có lẽ đã bỏ mạng từ lâu. Mỗi lần thượng cẳng chân,hạ cẳng tay, ông ấy tiện cái gì là vớ luôn cái đó để ném vào người tôi, từ gạch đá, cuốc xẻng đến cốc chén, ghế, thậm chí là cả dao...”, chị nhớ lại.
Ra đi với hai bàn tay trắng
Trong ký ức của người đàn bà bất hạnh ấy, có ít nhất 7 lần chị bị chồng hành hạ thừa sống thiếu chết mà mỗi lần buộc phải nhớ lại, chị đều rùng mình kinh hãi. Có lần chị bị đánh vì lý do rất lãng xẹt là chồng yêu cầu đưa một triệu đồng để đánh bạc nhưng chị chỉ đưa được 700.000 đồng, vì tiền trong nhà đã hết sạch.
Lần ấy,chị bị đánh đến sái quai hàm, thâm da mặt phải đến điều trị tại bệnh xá của Sư đoàn 324 đóng trên địa bàn. Một năm sau đó, chị tiếp tục bị đánh đa chấn thương vùng bụng, phải cấp cứu tại bệnh viện đa khoa huyện Đô Lương, sau phải chuyển lên tuyến trên.
Nỗi đau thể xác chị chịu đựng được, nhưng nỗi đau bị phụ rẫy khiến người đàn bà này mất hết nghị lực, niềm tin. Nhờ quan hệ thân thiết chị xin cho chồng xuống TP Vinh học lớp lấy chứng chỉ hành nghề y. Tuy nhiên ngay khi đặt chân xuống phố thị, chồng chị đã có bồ và người con gái dại dột kia mang thai.
Chị cắn răng chịu đựng, ngay cả khi bị bồ nhí của chồng nhắn tin, gọi điện khiêu khích. Để danh chính ngôn thuận, sau trận đòn roi khiến vợ phải vào viện cấp cứu, bất luận trên cơ thể vợ đang phải cắm đến 5 sợi dây y tế cấp cứu, ông H vẫn viết đơn xin ly hôn vào tận viện bắt vợ ký. Nhưng khi phát hiện giọt máu người tình đang mang trong mình không phải là con trai, ông Hồng đã quất ngựa truy phong, trên danh nghĩa chị A và ông H vẫn là vợ chồng.
Ấy vậy nhưng ngay sau đó ông H đã trở mặt, đuổi hẳn 5 mẹ con chị ra khỏi nhà, khiến chị A cùng 4 đứa con gái bơ vơ, phải đưa nhau về nhà ngoại ở xã bên sinh sống.
Hơn 20 năm làm kiếp vợ hờ, chị bảo đã cố gắng chịu đựng, kể cả khi chính quyền địa phương can thiệp, chị đã đứng ra bảo lãnh, chỉ mong sao cứu vớt hạnh phúc gia đình, để các con có được tổ ấm bình yên. Thế nhưng, khi nhận rõ bộ mặt thật của người đầu gối tay ấp, nhất là từ khi chồng công khai cưới vợ mới và đuổi mấy mẹ con chị ra đường thì chị kiên quyết dứt áo ra đi.
Chị làm đơn ly hôn ra tòa án nhờ giải quyết và được công nhận không còn là vợ chồng. Thế nhưng, vì hôn nhân không giá thú nên chị cay đắng ra đi bằng 2 bàn tay trắng cùng với 4 đứa con gái, 5 mẹ con sống nương tựa vào nhau...
“Hơn 20 năm làm vợ, làm mẹ nhưng những ngày hạnh phúc thực sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Tôi đã bị tình yêu làm cho mờ mắt, mù quáng bản thân. Khi nhận ra bản chất thật của người chồng vũ phu, thì đã muộn màng, dứt áo ra đi, bản thân tôi thoát khỏi nạn bị bạo hành nhưng 4 đứa con tôi bơ vơ, không nơi nương tựa”, chị A tâm sự trong nước mắt....
Hà Thư