Sông Lam đoạn chảy qua phường Bến Thủy Vinh |
Phố của người đang yêu
Cây bằng lăng góc phố |
Con đường Trần Phú với cây sữa, xà cừ, đôi lúc lác đác có cây phượng, với cái ô tròn hơi nghiêng nghiêng dựng lên trên vỉa hè lát gạch bờ lốc xanh đỏ đã trở thành con đường thơ mộng nhất của Văn. Còn với Long, đó lại là đường Đào Tấn, nơi có cổng thành cổ mà Long nói nó có vẻ lên rêu trong đêm tối. Con đường mà cô bạn gái của Long đã luôn nép vào anh mỗi khi anh đưa cô qua. Cô bạn Long người phường Cửa Nam giờ đã là mẹ của 2 đứa trẻ lớp 7 và 3. Cô không còn sợ mỗi khi đi qua con đường đêm một thời hun hút gió, mà giờ đây bờ vai cô thậm chí đã trở thành chỗ dựa cho anh chồng thi thoảng nhậu say ở chợ đêm cổng thành luôn có ý thích gọi vợ ra để đưa về…
Buổi sáng trên đường ven sông Lam. Ảnh: P.V |
À, vậy ra, con đường nào, con phố nào cũng có thể là con phố tình yêu, nếu như bạn từng đi với người mà mình yêu thương, và từng có những kỷ niệm, ký ức về nó. Có thể là con đường Lê Ninh dẫn ra ga Vinh. Cũng có thể là một khoảng sân ga trống tênh, chỉ có ngọn đèn vàng và một bàn tay vẫy cho những lần đưa đón. Có thể là con đường Trần Quang Diệu, với quán cà phê mới mở có anh chàng nhạc sỹ người Hà Nội theo vợ vào Vinh, rũ bỏ hết một quãng đời thanh xuân náo nhiệt để ngồi lặng lẽ một góc quán chơi dương cầm hay không thể tả. Có thể là con đường dốc lên với Dũng Quyết khi thành phố lên đèn, để vòng tay như siết chặt hơn khi nhìn xuống thành phố đầy lộn xộn và đáng yêu dưới kia. Và phố, trong đôi mắt người đang yêu, bước chân người đang yêu sao mà hân hoan đến thế. Dường như những ngọn đèn cũng vì mình mà sáng, những bông hoa cũng vì mình mà nở. Mọi thứ đều bất ngờ có lý, đều bất ngờ như một tín hiệu của yêu thương, từ tiếng chuông nhà thờ Cầu Rầm, tiếng chuông chùa Sư Nữ, chùa Diệc. Từ đốm gạo lóe lên trên thân cây mốc thếch xù xì trên đường Quang Trung, cột đồng hồ 4 mặt nơi đường 3-2 mà có mặt dừng lại ở lúc 5 giờ, có mặt lại dừng lại ở 9 giờ. Hay một sáng rẽ qua quầy sách cũ trên đường Nguyễn Văn Cừ để thảng thốt reo lên khi gặp cuốn sách bất tuyệt ngày thơ ấu. Nó nằm đấy, như thể chờ đợi ngày bạn ghé qua, ngày bạn mở nó ra, phủi một lớp bụi mờ trên gáy sách. Có lý và đáng yêu cả những cơn mưa bất chợt ngang qua phố. Bạn mỉm cười với bất cứ ai, cả người đàn ông phóng xe vội vã tạt ngang mũi xe của bạn, hay cứ mãi nhìn theo bàn tay nhỏ xíu của em bé đi trên chiếc xe buýt Đông Bắc vẫy qua ô của kính đến tận cuối đường. Bất cứ điều gì cũng đáng để cất lên lời hát, cũng đáng được run rẩy thành thơ.
Một góc hồ Goong. Ảnh: P.V |
Nhưng đúng rồi, nếu chọn ra một con đường, thì giờ đây, tôi đã chọn được con đường tình yêu của phố Vinh. Đó là con đường của bờ đê sông Lam chạy miết về Cửa Hội. Con đường có cả gió và sóng, rộng thoáng và yên bình. Những câu chuyện tình tự dưới bóng đèn đường, bên lan can, hay một góc quán cóc, những mái đầu chụm vào nhau, những bờ vai sánh bước trên cây cầu nhoài ra với sông mà người Vinh quen gọi Cầu Dầu (nơi những con tàu cập bến chở dầu vào kho xăng dầu Bến Thủy). Tiếng đàn ghi ta của ai đó như lay động mặt sông Lam chảy lặng về đêm. Trên kia vầng trăng mùa đông mảnh mai như nét mày ai chớp sáng lưng trời.
Cầu xăng dầu ở phường Hưng Dũng lúc bình minh |
Phố là tất bật trong ý nghĩ của người đàn bà từ ngoại ô đi chợ sớm. Phố là thảnh thơi của ông già cắt tóc góc nhà C4 Quang Trung. Phố là nỗi thở dài của anh thợ dán xếp đồ nghề chuẩn bị chuyển về quê: “Làm ăn thời buổi này quá khó”. Phố là góc ấm mưu sinh của đôi vợ chồng mù hát rong đi qua bao mùa xuân hạ thu đông… Phố là chốn trú ngụ, phố là nơi lưu đày, nhưng phố cũng là nơi gửi gắm trọn vẹn nhưng hy vọng, yêu tin. Phố có đủ mọi thứ ta cần, khi ta buồn hay vui. Phố có đủ mặt người với những tiếp nối không ngừng nghỉ. Ta nhận ra, phố dạy cho ta quá nhiều bài học. Về lòng biết ơn những hàng cây trên đường Ngư Hải, đường Dương Vân Nga rợp mát che cái nắng đổ lửa và cơn gió Lào hầm hập. Về giản dị lắm, hạnh phúc trên chiếc xe đẩy do một ông chồng đưa vợ bao năm qua đi về trên phố Hồ Tùng Mậu mỗi ngày. Về hành trình mà mỗi chúng ta đi – đến cũng như lựa chọn cho mình như khi con tàu rời Ga Vinh. Những con tàu cứ theo đó mà đến và đi, vào một giờ nào đó, vẫn trên đường ray đó, nhưng chuyến đi của ngày hôm nay đã không còn là chuyến đi của ngày hôm qua, bởi mỗi cuộc hành trình đều là duy nhất…
Góc phố chiều |
Ta nhận ra, mình đang bước đi trên phố Vinh với bước chân kiêu hãnh của người đang yêu, người được yêu. Ta bước đi bằng bước chân của nỗi hàm ơn người cửu vạn bên Vườn hoa Tam Giác. Bằng bước chân chộn rộn cậu sinh viên mới rời quê nhập học năm đầu với bao ngỡ ngàng, tươi mới… Ta chìm vào đêm, để được đón ban mai tinh khiết, nơi những bụi hoa trong ban công dâng tặng làn hương buổi sớm thật quá đỗi dịu dàng. Thật vậy, có những khi chìm giữa im lìm rét mướt lại có những điều lặng lẽ đơm bông, lặng lẽ nảy chồi.