Trả lời tờ báo El Páis ngày 29/3, ông Marcos Rodríguez Pantoja, 72 tuổi, cho biết ông không bao giờ có thể hòa nhập với con người sau khi bị cắt đứt với đàn sói khi 19 tuổi. Mặc dù đã cố quay trở lại ngọn núi, nhưng Pantoja cho biết sự liên kết của ông với đàn sói đã mất và ông bị mắc kẹt giữa hai thế giới.
Sinh ra ở tỉnh Córdoba ở phía nam Tây Ban Nha vào năm 1946, mẹ cậu bé Pantoja qua đời khi cậu bé mới 3 tuổi. Tuổi thơ của Pantoja là những năm tháng bị hành hạ dưới bàn tay của người cha ruột và người mẹ kế trước khi họ bán cậu cho một người chăn cừu sống ở gần núi Sierra Morena. Khi Pantoja 7 tuổi, người chăn cừu cưu mang cậu bỗng dưng mất tích, không rõ là chết hay đi đâu. Từ đó, Pantoja sống một mình.
Có thể với nhiều người là xui xẻo nhưng với Pantoja là may mắn khi một đàn sói đã cưu mang cậu. Con sói cái đã xem Pantoja như con của mình và đối xử như mẹ đối với cậu bé.
Đàn sói dạy Pantoja cách sống bằng trái quả dâu rừng, nấm và chỉ cậu cách băng qua những ngọn núi. Cậu ngủ trong hang với dơi, rắn và nai vào ban đêm và ban ngày thì chơi đùa cùng với đàn sói con.
Pantoja nói với tờ El Páis rằng đó là những ngày hạnh phúc nhất, vô lo nhất trong cuộc đời ông. "Tôi chỉ phải quấn lấy bàn chân mình khi nó bị đau buốt vì trời đổ tuyết. Tôi có những cục chai thật lớn ở bàn chân mà nhờ vậy, đá một cục đá cũng giống như đá một trái banh".
Ở tuổi 19, một toán cảnh sát Tây Ban Nha phát hiện ra Pantoja. Do không nói chuyện với người khác nhiều năm, Pantoja chỉ có thể giao tiếp với họ bằng những tiếng ú ớ. Mặc dù không thể nói, nhưng cậu vẫn có thể khóc. "Loài vật cũng khóc", ông giải thích.
Bị đưa từ núi về, Pantoja bị ép phải sống chung với cộng đồng con người mà ông chẳng biết và cũng chẳng quan tâm. Ông làm việc trong bệnh viện và ở công trường xây dựng để kiếm sống nhưng ông nói luôn cảm thấy mình bị lừa gạt và bóc lột bởi những người chủ.
Thất vọng về sự lạnh lùng của thế giới con người thôi thúc ông quay trở lại ngọn núi và cố gắng hòa nhập với gia đình sói mà ông đã lớn lên cùng chúng. Nhưng khi Pantoja trở về, đó không còn là một thế giới mà ông vẫn hằng tưởng nhớ. Ông nói: "Nó không giống như lúc nó đã từng như thế" và đàn sói cũng không nhìn ông bằng ánh mắt của ngày xưa. Sau tất cả, ông không còn là cậu bé sói. "Tôi có mùi con người và tôi còn xức nước hoa", ông nói.
Những người bạn sói từ chối lại gần ông chào đón ông về nhà. "Bạn có thể nói họ (những con sói) ở ngay đó, bạn nghe thấy thở phì phì, nó khiến bạn thấy nổi da gà… nhưng không dễ nhìn thấy họ", ông nói. "Họ là những con sói, và nếu tôi gọi họ sẽ đáp lời nhưng họ không chịu đến cạnh tôi".
Nơi cậu từng chơi, ngủ và ăn, giờ đây có một căn lều cỏ và cánh cổng điện. Thế giới hoang dã nuôi lớn ông đang biến mất nhanh chóng.
Pantoja đã là đối tượng của rất nhiều nghiên cứu về nhân chủng học. Năm 2010, một bộ phim làm về cuộc đời ông - tên là Entrelobos, có nghĩa là "giữa bầy sói" – trong đó có cảnh quay ông.
Mặc dù bị mắc kẹt trong xã hội con người, Pantoja không hoàn toàn tách biệt. Một nhóm các nhà môi trường đã huy động tiền để mua vật liệu cách nhiệt và lò sưởi cho ngôi nhà ở nông thôn của ông - những thứ ông không có khả năng mua bằng thu nhập của mình. Ông Pantoja cũng thực hiện những bài nói chuyện ở trường học trong vùng nơi ông nói với học sinh về tình yêu động vật và tầm quan trọng của môi trường.
Pantoja sẽ không bao giờ thực sự ở nhà trong thế giới của con người và sẽ vẫn mãi khát khao tự do và sự đơn giản của những năm tháng cuộc đời trước đây với đàn sói.
Dù sao đi nữa, trong cuộc phỏng vấn với Đài BBC năm 2013, ông nói: "Bây giờ tôi đã quen với cuộc sống này và nó có rất nhiều thứ mà tôi không có ở rừng như là âm nhạc hay phụ nữ. Phụ nữ là một lý do tốt để ở lại đây".
Ông nhớ lại một cuộc trò chuyện với bác sĩ khi ông kể những người khác "cười tôi vì tôi chẳng biết về chính trị hay là bóng đá", bác sĩ đã khuyên ông "hãy cười lại họ, ông bạn. Những người khác biết ít hơn ông".