Có thể quên đi tất cả nhưng chớ có dại dột mà quên ngày sinh nhật vợ.
Vào ngày đó, cánh nam giới chúng ta, dẫu có to béo ục ịch như võ sư Nhật Bản cũng phải cố thu nhỏ mình lại, rón rén ra vào, sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của phái đẹp dẫu đó là những việc đáng ghét như quét nhà, lau cửa kính, cọ nồi, nấu ăn, bồng con, giặt giũ đủ thứ trên đời thay cho bà xã.
Đặc biệt phải lo món quà tặng đắt giá đủ sức làm nở nụ cười tròn xoe như quả ổi trên gương mặt luôn nhăn nhó của bạn đời.
Thế mà vợ tôi lại sinh ra trong cái tháng Bảy nóng bỏng này mới ác liệt chứ.
Năm ngoái, tôi bị một cú “nốc ao” điếng người khi cô ta thẳng thừng từ chối món quà sinh nhật mà tôi dám chắc bất cứ một người phụ nữ nào trên giải đất chữ S này cũng thèm muốn: Chiếc áo dài màu hồng đậm đà bản sắc dân tộc mà ngay đến các quý bà dự thi sắc đẹp cũng ghen tỵ.
Ma xui quỷ ám thế nào mà cô ta lại đưa ra một yêu cầu kỳ quặc: Cái em cần lúc này là một quả bóng da của Fifa.
Tôi bất chợt nhớ đến câu hát: Tình đôi ta tròn vành vạnh như chiếc nón bài thơ. Thà là chiếc nón đằng này lại là quả bóng mà vì nó tôi nhận được một cục u khi thằng con nghịch ngợm sút vào mặt bố.
Sau này, tôi mới biết, cô nàng mới xin vào Câu lạc bộ bóng đá nữ thành phố, mà đối với một cầu thủ đích thực, quả bóng còn đáng quý hơn ông chồng dài ngoằng ở nhà.
Lại sắp đến ngày sinh nhật nàng, tôi lo sốt vó vì cái món quà tặng cho hợp ý nàng.
Tuần trước, nàng bỗng thỏ thẻ thăm dò tôi:
- Văn hóa là gì hở anh?
Lại có chuyện động trời gì đây. Con người chuyên nấu nướng, khi cơm nhão, lúc thịt cháy này giờ lại nói đến vấn đề cao xa là văn hóa. Tôi lập tức tuôn ra mọi lý thuyết về thời đại văn hóa, giao lưu văn hóa, văn hóa dân tộc, tiêu chuẩn người có văn hóa…
Cô nàng đột ngột cắt ngang.
- Em có trở thành nhà văn hóa được không? Em muốn trở thành nhà văn hóa, anh giúp em.
Đúng là con người ảo tưởng. Làm một cầu thủ hạng bét chưa nổi giờ lại muốn trở thành thần tượng ở một lĩnh vực mà chỉ có các vị đầu hói, kính cận mới đạt được.
Nhưng không thể làm nàng buồn được.
- Nhà văn hóa thì phải phấn đấu lâu lâu một chút. Riêng nhà thơ – tôi hơi ngần ngừ - anh có thể giúp em phần nào được.
Nàng ôm lấy cỏ tôi:
- Cũng không dễ đâu. Chính anh làm thơ gần 20 năm xin vào hội thơ tỉnh cũng chưa được. nhưng có thể em thì khác. Anh sẽ tặng em tập thơ mới xuất bản. Một nụ hôn nuốt chửng lời tôi nói.
- Em muốn làm một nhà thơ - Nàng reo lên như vừa nhận được món quà sinh nhật mình mơ ước.
Quỳnh Thơ