Cống hiến trọn vẹn tuổi thanh xuân và cùng Juventus nếm đủ ngọt đắng, chàng tiền đạo điển trai đã trở thành một biểu tượng của CLB hùng mạnh nhất Serie A.
Sân Delle Alpi một buổi chiều ngày 4/12/1994, Juventus của những Gianluca Vialli, Fabrizio Ravanelli… gặp Fiorentina của Gabriel Batistuta. Fiorentina dẫn trước 2-0 sau hiệp một, trước khi Vialli gỡ hòa 2-2 cho đội chủ nhà.
Phút 89, nhận đường bóng dài từ hậu vệ Alessandro Olrando, chàng tiền đạo trẻ măng với mái tóc xoăn tung cú vuốt bóng một chạm bằng má ngoài chân phải ngay ở trên không, tạo ra một đường vòng cung đẹp mắt bay qua tay thủ môn Francesco Toldo. 3-2 cho Juventus.
Cả sân vận động gầm lên tiếng reo hò phấn khích. Người ghi bàn vừa bước qua tuổi 20 chưa đầy một tháng, anh đá thay thần tượng Roberto Baggio bị chấn thương hôm ấy. Chàng trai đó tên là Alessandro Del Piero. Bàn thắng ấy là khoảnh khắc vĩ đại đầu tiên mà huyền thoại đem đến cho Juventus. Sau buổi chiều mùa đông hôm đó đã có thêm nhiều chiến tích vĩ đại khác tiếp nối. Không chỉ thay thế Roberto Baggio một trận đấu, mà anh còn thay thế "Đuôi ngựa thần thành" trở thành một tượng đài, gắn bó gần như trọn cuộc đời cầu thủ ở Juventus.
Andrea Pirlo kể lại rằng anh thích làm việc với những người tuyệt vời và những cầu thủ chuyên nghiệp tuyệt đối. Và Del Piero là trường hợp hiếm hoi sở hữu cả hai phẩm chất ấy. Khi Zlatan Ibrahimovic tới Juventus hè 2004, HLV Fabio Capello dần dần để Del Piero trên ghế dự bị. Nhưng Alex vẫn im lặng và chấp nhận.
Đến khi Caliopoli xảy ra, đội bóng phải xuống hạng. Trong cơn bão tháo chạy của các ngôi sao khỏi con tàu đắm, Del Piero nói rằng: "Một quý ông đích thực thì không bỏ rơi bà đầm già của mình". Anh ở lại, chiến đấu ở Serie B. Trong mùa giải cuối cùng ở Juventus, dù bị giam cầm trên ghế dự bị, Del Piero vẫn không phàn nàn, và mỗi lần được ra sân đều xử lý bóng với sự mê say của trẻ thơ.
Con người đẹp như bức tượng La Mã đó là một tấm gương của nỗ lực đi lên, và một tinh thần không bỏ cuộc dù đi qua rất nhiều nỗi đau trong sự nghiệp. Năm 1998, Del Piero bị đứt dây chằng chéo ở đầu gối. Chấn thương ấy tưởng như khiến anh không thể gượng dậy, vậy mà Alex đã trở lại và và tiếp tục viết nên trang sử lẫy lừng.
Năm 2000, anh gánh chịu sự giận dữ của một bộ phận lớn tifosi như là nguyên nhân trực tiếp nhất cho thất bại của Azzurri trước Pháp trong trận chung kết Euro 2000, nhưng bằng nhân cách mẫu mực và tài năng sân cỏ, anh lại được các tifosi tha thứ và yêu quý. Trước đó hai tháng là đêm mưa tầm tã ở Perugia nơi Juventus mất scudetto vào tay Lazio ở vòng cuối cùng.
Nói về chiến tích của Del Piero thì rất dễ vì vinh quang qua những bàn thắng đẹp của anh thì ai cũng thấy, nhưng nỗi đau phía sau mà tiền đạo này gặm nhấm thì không mấy ai biết. Mùa giải cuối cùng mà Del Piero ở Juventus, như Andrea Pirlo đã miêu tả trong cuốn tự truyện "Tôi tư duy, nghĩa là tôi chơi bóng", đó là rất nhiều nước mắt.
Del Piero từng nói, anh tự hào về người cha là một thợ điện, về người mẹ làm thuê bằng cách đi lau những sàn nhà ở Conegliano. Anh tự hào về những đấng sinh thành tuyệt vời dù cho một cuộc sống thật khó khăn vẫn cho anh một tuổi thơ rất đẹp. Tất cả điều ấy, anh xem đó như là bài học cho nghị lực bước qua nghịch cảnh.
Trong vòng năm năm sau Calciopoli, Del Piero vẫn là linh hồn của Juventus. Các juventini không bao giờ quên được ngày 6/11/2008, ba ngày trước sinh nhật tuổi 34, trên sân Santiago Bernabeu, Alex ghi hai bàn vào lưới Iker Casillas, trong đó bàn thắng thứ hai là một cú sút phạt đẹp mắt. Hai bàn thắng ấy đã biến Del Piero trở thành người thứ ba sau Diego Maradona và Ronaldinho, nhận được các tràng pháo tay của những CĐV đối thủ trên khán đài. Những hình ảnh chỉ có ở các huyền thoại.
Sau này, Casillas miêu tả lại: "Tôi biết anh ấy nguy hiểm, nhưng không thể ngờ được anh ấy có thể thực hiện được điều không tưởng như thế". Tuy vậy, đó chỉ là những ánh sáng le lói trong đêm hoang tàn đổ nát của Juventus sau cơn bão Calciopoli. Sự trung thành, những bàn thắng của Del Piero không cứu được một Juventus yếm thế trước Inter ở trong nước và các đối thủ khác ở châu Âu.
Mãi cho đến mùa giải 2011-2012, sau gần năm năm tái thiết, Juventus mới khôi phục lại được sức mạnh, nhưng đó cũng là khi Del Piero phải nói lời từ biệt. Anh đã cùng Juventus đi qua những ngày tháng khó khăn nhất để phục hưng đội bóng hậu Calciopoli, và khi đội bóng trở lại với vị thế của một quyền lực từng quen thuộc trước kia, thì nơi đó không còn chỗ cho anh nữa.
Gần hai thập kỷ cống hiến cho màu áo trắng đen, qua 705 trận đấu và 290 bàn thắng, Del Piero gần như đã dành trọn tuổi thanh xuân của anh cho Juventus. Anh cùng "Lão Bà" đã đi qua rất nhiều thăng trầm, cùng nhau đem về 16 chiếc Cup các loại. Anh được cả các cổ động viên đối địch kính ngưỡng vì chính cái cách anh dành tình yêu cho duy nhất Juventus.
Và đến giờ, dù anh đã sang Australia rồi Ấn Độ chơi bóng dối già, ký ức về Del Piero vẫn còn nguyên vẹn nỗi nhớ trong lòng các cổ động viên bóng đá, như là một trong những cái tên vĩ đại nhất trong dòng chảy cuồn cuộn của Calcio.
Theo VnExpress